Một mình bước vào nghĩa trang Bình Hưng Hòa lúc chiều tắt nắng - Kịp lưu lại siêu phẩm VR để đời về “thành phố mồ” lớn nhất Sài Gòn trước khi đã bị giải tỏa hoàn toàn

Đặt chân vào nghĩa trang "kinh điển" hoang tàn lúc chiều tắt nắng, chỉ với camera VR 3D và… một con dao giấu trong giày — tôi không biết mình đang đi quay phim, hay casting cho phim kinh dị tự chế. Nhưng rồi mọi chuyện vượt xa tưởng tượng...

Một mình bước vào nghĩa trang Bình Hưng Hòa lúc chiều tắt nắng - Kịp lưu lại siêu phẩm VR để đời về “thành phố mồ” lớn nhất Sài Gòn trước khi đã bị giải tỏa hoàn toàn

Tiếp tục câu chuyện kỳ trước: Một mình, một máy quay VR 3D, và hành trình săn tìm sự thật đằng sau các địa điểm rùng rợn nhất Sài Gòn qua góc nhìn Thực tế ảo
...
Thật may sáng hôm sau
, thằng bạn thân dưới Bình Dương lên chơi, sẵn tôi rủ luôn đi “tác nghiệp” chung.
Lần này tụi tôi chọn một nơi khá xa, đầu bên kia thành phố: nghĩa trang huyền thoại Bình Hưng Hòa.
Chọn là vì biết nó sắp giải tỏa, sợ để lâu không còn mà quay.
Rút kinh nghiệm hôm trước đi toàn mấy chỗ “ảo ma canada”, lần này phải chắc kèo.

Tính toán thì nghĩ đầu giờ chiều quay sẽ sáng đẹp, nắng lên thì cảnh rõ, mà cũng đỡ sợ.
Ai ngờ giữa đường gặp ngay cơn mưa bất ngờ, trễ kế hoạch.
Bonus quả đường xa, trú mưa... gần 5 giờ chiều mới tới được, lúc này trời thì bắt đầu tối.
Quay về thì tiếc mà đi tiếp thì run.

Mở đầu là tìm mãi không thấy cái nghĩa trang như Google Maps chỉ.
Chỉ thấy chỗ tên là "Nhà tang lễ Bình Hưng Hòa", tưởng lộn.
Hên là gần đó có mấy chú coi xe dạo, tụi tôi tấp vô hỏi.
Tự nhận là Youtuber mới nổi chưa ai biết =))
Mấy chú nghe xong chỉ vô một con hẻm tối hù, nói “mồ mả ở trỏng”.

Trước khi đi còn bồi thêm:
"Cẩn thận ma sống đó nha"
→ Ghim nhẹ vô não.


Tôi quay qua hỏi thằng bạn:
– Giờ sao? Vô hay về?

Nó nói tỉnh queo:
– Tao all-in theo mày. M quyết đi.

Nghĩ bụng: hôm qua đi cả ngày không được gì, nay tới nơi rồi mà về nữa... thì chắc chả bao giờ đi tiếp.
Tôi rút con dao nhỏ đưa nó, bảo:
– Có gì lấy xài nha, tao cầm máy quay bận tay rồi.

Thế là... lên kèo.


Cửa vào nghĩa trang có cái bảng màu đỏ ghi:
CẢNH BÁO – KHU VỰC CÓ TỘI PHẠM MA TÚY.
À, ra là “ma sống” mà mấy ông nãy nói.


Chạy vô được chút là thấy con đường nhỏ xíu, tầm nửa mét đủ xe máy chạy.
Hai bên là cỏ lau cao ngút đầu, giữa là con đường đất đỏ, và thấp thoáng xen kẽ là... mộ hoang.
Trời sắp tối, hai thằng nhìn nhau kiểu kèo này... hơi chát.


Thằng bạn hỏi:
– Mày tính chạy vô luôn không?

Tôi gài lại:
– M dám không?

Nó thở ra:
– Lỡ rồi, chơi.


Tôi cầm máy, nó cầm lái.
Phải chạy chậm để quay được 2 bên.

Nghĩ bụng: quả này "có gì" xông ra là hai thằng chắc kịp... laaa...

May là không có màn "welcome" nào.
Con đường thì cứ sâu hun hút.
2 thằng cứ chạy tới, chả biết sẽ tới đâu, hay có gì... sắp chào đón.


Hai bên cỏ mọc um tùm, nhưng để ý kỹ thì mộ hoang lấp ló bên trong - nhiều hơn mình tưởng.
Sau một đoạn khá dài, xuất hiện bãi đất trống nhỏ – vừa có mộ, vừa có miếu, nhìn khá tâm linh.


Tôi đoán người ta dựng tượng Bồ Tát, mấy cái miếu để “giữ cân bằng âm dương”, cũng có thể để cầu siêu cho người khuất.
Nói chung đoạn đó... đỡ run hơn một chút.


Nhưng hành trình đi tiếp thì còn sâu hoắm.
Phía trước thấp thoáng là nguyên một rừng cây già, cành lá rậm rạp, tối mù mịt.
Kiểu như trong phim Thiện nữ u hồn, cơ mà 2 thằng tôi thì không có nhu cầu đóng vai chính.


Trời bắt đầu xuống nhanh, hai thằng nhìn nhau:
"Thôi chắc quay về? Đi nữa dễ toang."


Tụi tôi đang định quay xe thì… trong kia có một ông Grab chạy ra.
Nhìn là biết ổng vô đó “chạy cuốc” gì rồi.


Tự nhiên tôi nổi máu điên:
– Ê mày, cha kia có một mình còn dám vô. Hai thằng mà sợ à?


Thêm nữa là chưa thấy cái “nghĩa trang to nhất Việt Nam” đâu, mới quay được có mấy cái mộ hoang,
còn "dãy mộ bạt ngàn" đâu chưa thấy.
Đi về thì... hơi thất thu.
 

Thấy thằng bạn lúc này lưỡng lự, còn tôi thì không hiểu sao lại có niềm tin "mù quáng".
Mở cốp xe, rút cái tô-vít nhét vô giày boot, quay qua nói:

– Mày ở đây giữ xe, tao đi bộ vô trỏng một đoạn coi có gì hay ko, ra liền.
Nó nhường tôi con dao, nói:
– Ừ, tao cầm cây vít là được rồi. Có cướp tao chạy vòng vòng xe câu giờ cho mày ra.


Nghe xong... cũng ấm lòng.
Tôi bước đi, nó còn gọi theo:
– Cẩn thận nha, có gì la lên tao phi xe vô cứu!


Vậy là tôi lại quay về hành trình "đơn độc".

Ban đầu, cũng chỉ là "check túi mù" thử xem có secret nào ko...
nhưng rồi bước qua "ải" 1 phát, tôi đứng hình kiểu:
“duma, kho báu trong truyền thuyết đây rồi!!”


Trước mắt tôi là hàng mộ la liệt, bạt ngàn.
Mộ liền mộ, đủ kiểu, đủ thế hệ. Cũ có, mới có, Tây, Ta, mộ đẹp, mộ hoang, mộ quy hoạch, mộ freestyle.


Đi vài bước là hết đường, cỏ mọc cao, "công trình" thì dày đặc.
Muốn đi tiếp phải leo lên cạnh các ngôi mộ mà bám.


Vừa nhón chân bước, thấy “dấu vết sinh tồn” của ông Grab nãy — hiểu luôn.
Lúc này, vừa đi vừa phải canh dưới chân... kẻo dẫm phải mìn.


Tôi vừa đi vừa quay.
Chắc mẩm, tới đây là có boom tấn mang về rồi.


Nhưng rồi... có gì đó thôi thúc tôi đi tiếp.
Càng vào sâu càng âm u, càng lạnh gáy, nhưng càng "ngon" hình.
Mà lúc đó đầu tôi chỉ có mỗi ý niệm: “siêu phẩm để đời”.


Đi sâu thêm nữa, cảm giác như vô rừng.
Cây cao, bóng lớn, mộ thì ít hơn... nhưng lại ghê hơn.
Mộ nào cũng có hình chân dung, nhìn vào là nổi da gà.


Tôi giữ bình tĩnh, mắt vẫn tập trung vào camera và tiếp tục tiến…
"Oái!" tí nữa thì lọt hố.


Chỗ đó là mộ mới được dời đi, đất còn tơi.
Tôi lo nhìn màn hình máy quay nên không thấy dưới chân.


Thôi thì cũng tranh thủ lia luôn cái hố “kỷ niệm”.
Xong lại tiếp tục tiến bước...


Rồi biết sao không? Chả hiêu sao máy quay... tự nhiên tắt nguồn.

Máy thì mới mua. Pin vẫn còn. Không bấm nhầm nút gì.
Tắt một phát, không báo trước.


Đã thế lại có cơn gió lùa qua tán cây ngay lúc đó - Tôi thề là không thêm thắt.
Kiểm chứng thì cứ coi video của tôi (link ở cuối bài) là rõ.


Tôi bật máy lại – không lên.
Tôi chắc chắn pin còn. Dân quay chụp ai cũng để ý pin.
Lúc này hơi bị run, một tay tôi sờ xuống con dao...rồi quay đầu nhìn quanh quét map.


Không có gì - thở phào!
Tôi không mê tín, là dân dev nên cực kỳ, cự kỳ duy vật.


Nhưng mà lúc đó, cũng kiểu...
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.


Tôi thành tâm chắp tay khấn:
"con vào đây để lưu giữ lại những hình ảnh nơi này trước khi bị dỡ bỏ, không có ý xấu gì cả".


Nói xong bật lại máy…
Nó lên thiệt.


Tôi kiểu: Ừm… lý trí bảo chắc máy nóng quá nên nó nghỉ tí.
Nhưng tâm linh bảo: ừ thôi cảm ơn “các vị khuất mặt” đã cho quay tiếp.


Tranh thủ lia thêm vài shot, trời tối thui luôn.
Tôi tự nhủ:
“Biết đủ là được, càng tham càng toang.”
 

Có lẽ thằng bạn thấy tôi lâu quá nên nó cũng sốt ruột, nó gọi đt hỏi "m còn sống ko?"


Trả lời xong, tôi tắt máy quay, chuẩn bị “thoát game”.
Bấy giờ mới nhìn lại hành trình đã đi qua mà lạnh sống lưng.


May vẫn nhớ đường, tôi chạy như bay ra ngoài.
À, trước đó mấy giây thì vẫn giả vờ bình tĩnh chào và cám ơn "mọi người" ở đó đã hợp tác.


Tưởng đâu khúc này kết bài được rồi, thì boss cuối xuất hiện.


Ra tới thấy thằng bạn mặt cắt không còn máu.
Nó nói:

– Có hai thằng chạy qua, nhìn tao chằm chằm mà không nói gì. Tay tao để trong túi áo, cầm sẵn "hàng" nhưng may quá chúng nó chạy đi.


Tôi an ủi:
– Thôi không sao, tao ra đây rồi, ở trỏng cũng quay được "kha khá" - giờ về thôi!


Vừa chuẩn bị chạy thì...hai thằng đó quay lại.


Nhìn con xe móc bô với "quả giao diện" là thấy… không phải những người anh em thiện lành rồi.


Cơ mà kèo 2-2, mình cũng có "hàng" nên cứ để xem sao.


Một thằng xuống giả vờ đái, thằng kia dựng xe ngay lối ra rồi ngồi trên xe nhìn chằm chằm.
Tôi bảo thằng bạn:
– Nổ máy đi.


Rồi cố tình rút dao từ giày ra cho tụi nó thấy, leo lên ngồi sau nói với thằng bạn:
Nó đái thì mình đi.


Thằng kia đứng 1 hồi cũng đái thật. Thấy nó xả nước phát, thằng bạn phóng xe qua.


May là "vượt chướng ngại vật" an toàn.
Không biết tụi nó chỉ vô tình hay tụi tôi nhạy cảm, nhưng không đụng là tốt rồi.


Cơ mà đoạn ra còn khá dài, giờ mà có thằng nấp 2 bên bụi cỏ đánh úp, bọn kia chạy tới thì cũng toang nên chưa dám thả lỏng tinh thần.


Tôi bảo:
– M bật pha chạy lẹ, tao ngồi sau canh.


May mắn là cuối cùng cũng thoát game thành công.
Ra tới đường lộ cũng là lúc thành phố lên đèn, mà lòng cũng nhẹ theo.


Khép lại ngày thứ 2 "vô cùng đặc biệt".
Tôi hỏi lại thằng bạn:

– Mai đi nữa không?

Nó cười:

– Nữa hả? Tới luôn...


Và thế là lại có 1 siêu phẩm tiếp theo ra đời:
"Vác máy quay VR đi khám phá Cánh đồng hoang và 12 hũ hài cốt"

P/s:
Link video VR thực tế được quay lại ở đây:
https://www.vrtube.vn/video/nghia-trang-binh-hung-hoa-trai-nghiem-thuc-te-mot-minh-quay-vr-giua-thanh-pho-mo-or-vr-180-3d-452

Post a Comment